C...
Chảy đi sông ơi, chảy đi nỗi buồn, chảy đi thời con gái đau nhói, sông tóc dài ơi…! | - Chính cha tôi đã đánh cắp những nụ cười, cả hạnh phúc của người đàn bà đem đi rao bán. Khúc sông nào đó trên đường đời, tôi không bao giờ dám nhớ ông. | ||
Trước con sông, tôi thực sự bị nỗi nhục nhã bủa vây. Nói gì với sông đây? Mình đã lừa dối sông, đã làm chuyện đồi bại rồi. Sông chắc hận tôi, khinh bỉ tôi lắm, giống như sự khinh bỉ của dân làng đã phùi cả ra mép. Tôi quỳ trước sông cho gió phả vào. Nhưng, này sông, đã vung cái lao ra phóng đi rồi, phải theo nó thôi. Tôi đã hứa với mình phải lo cho mẹ, càng nghĩ càng thương. Mẹ đã khổ quá nhiều. Cầu mong cho có bão, bão cuốn tôi đi. Đêm nằm mơ thấy cha tôi về. Vẫn là những kiểu hành hạ cũ, cứa vào lòng hai mẹ con. Vẫn là ánh mắt hằn học và cái nhìn thét lửa, cháy bùng, có thể đưa tay bóp cổ hai mẹ con bất cứ lúc nào. Mấy ngày về thăm mẹ, tôi đều bị ám ảnh bởi những hình ảnh ấy. Cha đè lên bụng người phụ nữ không còn mảnh vải nào, oằn oại, mướt mồ hôi. Hai người vật vã, cấu víu. Và tiếng rên rỉ, tiếng thở, tiếng ken két của giường tre… Chuyện lâu rồi mà như đang diễn ra trước mắt. Lúc đó tôi không muốn chớp mắt để ghi rõ chi tiết tội lỗi của cha, vậy mà không thể nhìn lâu hơn. Cho đến lúc cha tôi đủ trí khôn, càng thấm thía nỗi đau của mẹ, người phụ nữ tận mắt bị chồng phản bội.
Tôi không dám nhìn mẹ, chạy vù ra sông như cơn gió trong sự khó hiểu của mẹ. Cha tôi không có một hình ảnh đẹp nào để tôi phải nhớ, phải nể. Tình thương trong ông nghèo nàn, như chính những ngày ông hưởng cuộc sống của kẻ ăn mày. Đối lập đó là hình ảnh mẹ. Nhưng để tìm được nụ cười trên khuôn mặt mẹ thì khó lắm thay. Chính cha tôi đã đánh cắp những nụ cười, cả hạnh phúc của người đàn bà đem đi rao bán. Khúc sông nào đó trên đường đời, tôi không bao giờ dám nhớ ông. Mẹ tôi vui mừng khi đứa con gái đưa tiền: “Con gái mẹ đã làm ra tiền rồi, giỏi quá”. Tôi không dám nhìn mẹ, chạy vù ra sông như cơn gió trong sự khó hiểu của mẹ. Tối về mẹ hỏi, tôi lại tránh đi: “Con vội ra vớt chiếc thuyền ngoài sông”. Nhìn mẹ lui cui mắc võng, thổi lửa nấu cơm, um úm khói vây quanh người. Càng thương bấy nhiêu ngày tháng qua đã trôi đi buồn bã, bao nhiêu ngày mẹ nhóm khói, nhòe cay mắt mà chẳng biết đến ngày mai nỗi vất vả có vơi đi không. Tôi ào xuống sông, gào thét như con trâu điên khùng ngụp nước. Chảy đi sông ơi, chảy đi nỗi buồn, chảy đi thời con gái đau nhói, sông tóc dài ơi…! Dìm mãi, dìm mãi, tôi không chịu vớt mình lên. (Còn nữa) |