Hai đứa quen nhau từ cái tuổi ấu thơ Điên Đan là tớ và cậu đựoc gọi là Ngọc Minh Một tình bạn thân thương của chúng mình Như vầng thơ ...
Hai đứa quen nhau từ cái tuổi ấu thơ
Điên Đan là tớ và cậu đựoc gọi là Ngọc Minh
Một tình bạn thân thương của chúng mình
Như vầng thơ được in trên vở trắng
Cậu còn nhớ chúng mình đi bắt dế
Cậu chặn đầu còn tớ đứng chặn đuôi
Còn dế kia cứ chạy ngược chạy xuôi
Làm sao thoát được đôi tay của tớ
Cậu còn nhớ đôi lần đi nhặt củi
Kiếm nhành cây để nhóm những ngày mưa
Đi khắp xóm và mất cả buổi trưa
Nhưng trong giỏ không một cành làm vốn
Cậu nhớ không có những khi tớ khóc
Cậu đứng bên làm đủ mọi trò hề
Nhìn mặt cậu, sao thấy nó quê quê
Làm tớ phải bật cười trong nuớc mắt
Tớ còn nhớ chúng mình đi hái ổi
Tớ trèo cây cậu đứng dưới hét hò
Cậu có biết trèo cây là thật khó
Mà sao cậu cứ đứng đó hò reo
Cậu dời đi cùng gia đình bé nhỏ
Lên thành phố để kiếm sống mưu sinh
Nhưng cớ sao cậu không nói với mình
Làm cho tớ buồn thương rầu tâm trí
Cậu biết không hôm nay ổi lại chín
Cậu ở đâu sao không hái với mình
Để cho tớ trèo cây trong đơn lẻ
Chẳng thấy ai đứng ở duới hét hò./
Mọi cuộc sống đều có sự chia ly
Tờ xa cậu đuợc mười năm rồi nhỉ
Nhưng cứ nghĩ đó là cơn mộng mị
Để tớ mơ về một tình bạn ngày xưa
ĐIÊN ĐAN
Điên Đan là tớ và cậu đựoc gọi là Ngọc Minh
Một tình bạn thân thương của chúng mình
Như vầng thơ được in trên vở trắng
Cậu còn nhớ chúng mình đi bắt dế
Cậu chặn đầu còn tớ đứng chặn đuôi
Còn dế kia cứ chạy ngược chạy xuôi
Làm sao thoát được đôi tay của tớ
Cậu còn nhớ đôi lần đi nhặt củi
Kiếm nhành cây để nhóm những ngày mưa
Đi khắp xóm và mất cả buổi trưa
Nhưng trong giỏ không một cành làm vốn
Cậu nhớ không có những khi tớ khóc
Cậu đứng bên làm đủ mọi trò hề
Nhìn mặt cậu, sao thấy nó quê quê
Làm tớ phải bật cười trong nuớc mắt
Tớ còn nhớ chúng mình đi hái ổi
Tớ trèo cây cậu đứng dưới hét hò
Cậu có biết trèo cây là thật khó
Mà sao cậu cứ đứng đó hò reo
Cậu dời đi cùng gia đình bé nhỏ
Lên thành phố để kiếm sống mưu sinh
Nhưng cớ sao cậu không nói với mình
Làm cho tớ buồn thương rầu tâm trí
Cậu biết không hôm nay ổi lại chín
Cậu ở đâu sao không hái với mình
Để cho tớ trèo cây trong đơn lẻ
Chẳng thấy ai đứng ở duới hét hò./
Mọi cuộc sống đều có sự chia ly
Tờ xa cậu đuợc mười năm rồi nhỉ
Nhưng cứ nghĩ đó là cơn mộng mị
Để tớ mơ về một tình bạn ngày xưa
ĐIÊN ĐAN