Em đã không còn biết bối rối, không còn biết xấu hổ và đau đớn đến quặn lòng khi nói ra những tiếng yêu anh. Em biết nó là những tiếng không...
Trong buổi tối hôm nay đây khi chỉ có em và anh bên nhau trong căn gác trống gió mưa hiu hắt nhạt nhòa, em chỉ muốn ngã vào vòng tay ấm áp của anh như những thủa nào. Nhưng sao em thấy khó quá, ánh mắt của em nhìn anh vô định và em cảm thấy anh đã đi xa đến tận phương trời nào xa lắm.
Em chỉ biết khóc, biết hét lên trước mặt anh cho thỏa lòng đau đớn nhưng trái lại, anh vẫn nhìn em bằng ánh mắt vô hồn không có cảm xúc gì, không yêu thương ngọt ngào và những giọt nước mắt đau khổ từ từ lăn ra từ khóe mi anh. Em chỉ muốn vùng dậy tiến lại phía anh mà sao khó thế. Khoảng cách thật mỏng manh chỉ trong một chiếc giường nhỏ, trong một căn phòng cũng nhỏ và vắng tanh, ngoài tiếng mưa tháng 5 vẫn ào ạt rơi thật thê thiết. Em chỉ muốn tiến về phía anh mà sao khó vậy?
Anh khẽ khàng nói thật nhỏ... nhưng từng câu anh nói, vai anh cũng run lên đau đớn: “Em! Em chỉ coi anh là một người anh trai thôi”. Em lắc đầu, chưa bao giờ em ấm ức và lo sợ như thế. Em lắc đầu lắc mạnh mà nếu thêm tí nữa đầu của em đã lìa ra khỏi thân xác em mất. Anh nhắm mắt lại: “Anh biết mà, anh biết em chỉ coi anh là một người anh trai thôi. Anh biết hết chứ, em đừng tự lừa dối mình nữa”.
500) {this.resized=true; this.width=500;}" border="0">
Tình yêu cần thử thách và thời gian...
Em đã tiến đến anh, không một chút cảm xúc... em giáng hai cú tát thật mạnh lên má anh. Em không chịu nổi sự cay đắng nghiệt ngã này. Em không chấp nhận tình yêu của mình cho anh chỉ nhận được một câu nói: “Hãy là em gái của anh nhé”. Em đau đớn đến phát điên lên, trái đất này cứ như muốn sụp đổ trước em. Em chỉ muốn làm mọi thứ cho nó quay trở lại.
Anh lại nhắm nghiền mắt rất mệt mỏi còn em, em cố khóc và khóc. Em khổ sở nhận ra rằng: Em đã sai. Em sai trái nhiều quá, em đã không làm gì cho anh cả. Em ích kỉ không quan tâm đến anh ngay cả khi anh mệt mỏi nhất. Em chỉ biết trách mắng anh, ăn nói không chút ngọt ngào và không thể hiện mình là một người yêu của anh.
Anh đã thấy điều đó, anh đã cảm thấy điều đó nhưng anh chưa bao giờ muốn đi sâu vào trái tim em. Anh có biết rằng: em cố gắng mọi thứ chỉ cho anh thôi, chỉ cho anh thôi vậy mà anh đã không biết.
Đêm hôm đó, em đã sốt rất cao nhưng vẫn nằm bên anh êm đềm như chưa bao giờ được nằm cạnh anh. Anh khẽ khàng lau những giọt mồ hồ cho em, anh khẽ thủ thỉ: “Em trong sáng và thánh thiện quá làm anh cảm giác mình giống như một anh trai ôm em gái nhỏ”. Trong cơn mê man em nhớ, đã gần nửa năm trời nay anh và em chưa trao nhau một nụ hôn, chưa cầm tay thật chặt đầy cảm xúc đi đâu đó. Em cuốn theo công việc, anh thì sợ em hững hờ.
Cuộc sống này bon chen và đầy toan tính, em yếu đuối cuốn theo, yếu đuối a dua và suýt để mất anh. Nếu như, nếu như đêm đó em không sốt, nếu như đêm đó trong cơn mê em không gọi tên anh. Nếu như chúng ta không có duyên thì làm sao đây để em giữ anh lại?
500) {this.resized=true; this.width=500;}" border="0">
Tình yêu không bao giờ là viên kẹo ngọt của một đứa trẻ.
Tình yêu không phải đơn giản như một viên kẹo ngọt đút tọt vào mồm và để dư vị đọng lại một chút. Tình yêu cần thử thách và thời gian, tình yêu có nước mắt có nụ cười và có sự chờ đợi chứ không phải là những chuyện êm êm như thường ngày. Tình yêu chính là sự khơi gợi cảm xúc từ mỗi người, ai trong hai người đều phải làm cho nhau mới mẻ. Tình yêu cần sự hi sinh. Em chỉ khóc, khóc và nhận ra đã lâu rồi em không chịu cho mình mới mẻ, em không chịu ân cần bên anh, em không chịu khơi gợi cho anh nhiều cảm xúc.
Sáng sớm em thức dậy, đôi mắt em sưng húp trán vẫn nóng hổi, khẽ nhếch mí mắt thì thấy khuôn mặt anh. Vẫn giọng nói ân cần đầy lo lắng của anh: “Chuyện hôm qua, em quên đi nhé. Anh sẽ không bao giờ coi em là em gái nữa, chúng mình sẽ không chia tay nữa”.
Em lại khóc vì em không biết làm gì hơn... nếu tình yêu này mất đi đối với em nó còn đau đớn hơn cái chết. Em chỉ khóc, chỉ nép mình bên anh thật nhẹ nhàng. Em nhận ra: tình yêu không bao giờ là viên kẹo ngọt của một đứa trẻ.