Page Nav

Hot

Grid

GRID_STYLE

Classic Header

{fbt_classic_header}

Top Ad

//

Breaking News:

latest
Hot

Mình đã mất tất cả

Nuốt nước mắt vào trong lòng nhưng khó mà cầm được những dòng lệ tiếp tục tuôn rơi là tâm trạng của tôi cả tháng này. Thực sự bây giờ mình ...

Nuốt nước mắt vào trong lòng nhưng khó mà cầm được những dòng lệ tiếp tục tuôn rơi là tâm trạng của tôi cả tháng này.
Thực sự bây giờ mình chỉ muốn chết đi, vì mình chẳng còn gì cả. Một SV K33 sắp ra trường như mình nhưng giờ hầu như đã mất hết, không nền tảng, không tình yêu. Chẳng còn biết chia sẻ ở đâu nữa.

Đầu năm 2009. 3 học kì trước đó mình mải làm thêm nên điểm không cao, đủ vào chuyên ngành ngân hàng vì kì đó NH lấy điểm chuẩn không cao. Bởi vậy mình nguyện sẽ học tập cố gắng hơn nữa.
Mình gặp hắn tại đại sảnh cơ sở B một ngày tháng 2, chỉ mấy ngày sau khi nhập học học kì 4. Lúc đầu chẳng có gì cả, chỉ như người dưng liếc nhìn mặt nhau thôi. Hôm đó mình cầm bịch nước không cẩn thận đụng vào quần hắn. Bối rối quá nhưng rồi mình cũng xin lỗi, lấy giấy ra lau giúp.
Không hiểu có phải số phận đã đẩy mình vào vòng xoáy hay không mà mình còn vài lần gặp hắn ở các cuộc thi, phong trào nữa. Những lần đó hắn thường ngồi cạnh nói chuyện với mình, lâu dần là trao đổi số điện thoại, nick chat. Mình thì yếu khoản làm PowerPoint nên hay nhờ hắn giúp. Những tưởng chỉ có vậy nhưng dần dà mình nảy sinh tình cảm rất lớn với hắn. Mình thấy ấm áp khi nghe giọng hắn, ngồi cạnh hắn, được đụng chạm vào bàn tay của hắn khi hai người cùng làm slide. Hắn cũng tỏ vẻ quý mến mình. Quả thực mình đã biết rằng đó là điều không nên, mình nên cố gắng cho việc khác nhưng ma lực từ ánh nhìn của hắn, từ hơi ấm của hắn làm mình không thoát nổi.

Dần dần đến khi học xong môn KT quốc tế thì mình hoàn toàn bị thuyết phục bởi hắn. Lúc đầu hắn mời mình cùng đi ăn chung với các bạn nữ như mình nhưng về sau thì mình lại bị rủ rê đi ăn với toàn các bạn trai của hắn. Các bạn ạ, có thể bạn không tin, nhưng mình không ngờ tới rằng trong trường ĐH Kinh tế lại có ngày xảy ra tình huống như mình. Mình chỉ dám tin điều đó chỉ tồn tại trong các câu chuyện trên mạng mà thôi.

Hắn là một con người có 2 tính cách song song. Điều này thì có một vài bạn nam ở lớp mình cũng như vậy. Bình thường hắn rất ít nói nhưng các bạn đừng nghĩ đó là vì hắn ngại giao tiếp. Không phải vậy, chỉ khi nào đúng chủ đề mà hắn quan tâm thì hắn mới sôi nổi. Đó là điều cuốn hút mình. Đôi khi ngồi bên mình, hắn hay hữu ý để mình động chạm vào người hắn. Hắn ranh ma quá. Có lẽ ngay từ đầu hắn đã biết sức mạnh của việc đó, hút mình mãi đắm chìm trong cảm xúc với hắn.

Một ngày cuối tháng 7 năm 2010, cuộc đời mình rơi xuống vực từ đó. Hôm ấy hắn chở mình đi đăng kí thi tin học. Sau đó về nơi ở của hắn ngồi chơi. Hắn bảo mình ngồi đó tự nhiên vì bạn cùng phòng của hắn ở quê chưa lên. Hắn vào trong làm gì đó, sau đó đi ra và ngồi sau lưng mình. Mình quay lại. Hắn chỉ mặc chiếc quần ngắn mà thôi. Xấu hổ quá nên mình quay đi, bảo hắn kì quá. Hắn ôm lấy mình, bảo là hẳn mình đã biết tình cảm của hắn dành cho mình. Mình không muốn, ôi không, mình biết chuyện gì xấu sẽ đến nếu mình không kiềm chế nhưng mình...muốn, mình không cưỡng được cái cảm xúc đó.
Có thể bạn sẽ nói, bạn có thể kiềm mình được. Nhưng chính bản thân mình hầu như trôi hết nguyên tắc bạn ạ. Mình để yên cho hắn. Dần rồi hắn kéo mình nằm xuống cùng hắn. Đến khi hắn phủ lên người mình thì mình choàng tỉnh, nhưng không dám đánh hắn. Mình không chịu nổi việc phải đánh vào khuôn mặt ấy. Mình không thể. Đôi tay mình ở đâu bỗng như tự đưa lên ôm lấy lưng hắn.
Bóng tối đã loang trên bầu trời, che kín ô cửa nhỏ trên gác mái. Căn phòng tối om. Mình không ngờ mình đã đánh mất mình dễ vậy. Mình muốn choàng dậy chạy vào nhà tắm nhưng hắn như đã ngủ trên người mình. Mình đẩy hắn ra rồi chạy vào nhà tắm mà không kìm nổi nước mắt.

Mình không muốn nói đến giai đoạn sau nữa. Mình đủ hiểu để biết mình đã mắc phải sai lầm lớn. Bây giờ mình phải đi phá đứa trẻ đi thôi. Ở phòng khám tư. Mình không còn tâm trạng nữa. Từ khi quen hắn mình bỏ bê mọi việc học tập. Bây giờ mình đã mất hết. Mình không còn muốn đi đâu, không còn dám nghĩ tới nơi thực tập. Mình không gặp hắn nữa. Mình không dám. Chính mình đã đồng ý để hắn làm. Mình là kẻ hư hỏng.

Liệu bạn có bao giờ tin chuyện này đã thực sự xảy ra với sinh viên trường ktế này chưa? Đó chính là nỗi sợ khủng khiếp với mình.

Vài dòng để cảnh giác các bạn nữ, và nhắn nhủ các bạn nam....trong chuyện đời.