Page Nav

Hot

Grid

GRID_STYLE

Classic Header

{fbt_classic_header}

Top Ad

//

Breaking News:

latest
Hot

Yêu và cưới người lĩnh án... chung thân

Trong ánh nắng gắt gao đầu mùa của Hà Tĩnh, Điện Thị Thu Hiền lễ mễ mang cái bụng kềnh càng đến gặ...


Trong ánh nắng gắt gao đầu mùa của Hà Tĩnh, Điện Thị Thu Hiền lễ mễ mang cái bụng kềnh càng đến gặp tôi. Gương mặt em nở một nụ cười mãn nguyện.

Chưa đầy 2 tháng nữa, con trai của em sẽ chào đời. Và mới cách đây 4 tháng, em lên xe hoa về nhà chồng. Một đám cưới không quá ồn ào nhưng đủ các thủ tục cần thiết, để Hiền có thể bước chân về nhà chồng một cách đàng hoàng nhất. Nhưng có lẽ câu chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu trong cái ngày linh thiêng nhất của một đời con gái của Hiền, thì chồng em, Nguyễn Thế H đang thụ án chung thân trong Trại giam Tân Kỳ, Nghệ An… Bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu nỗi xót xa trút xuống cuộc đời Hiền, để hôm nay em có thể bình tâm ngồi đây với đứa con trai đang nằm bình yên trong bụng mẹ và kể cho tôi nghe câu chuyện tình cay đắng nhưng đối với em đó là hạnh phúc của đời mình…

Chuyện tình sau song sắt

Em bảo, 30-4 năm nay là kỷ niệm 4 năm ngày em và H yêu nhau. Mới đó đã 4 năm, vậy mà đối với Hiền, như vừa đi qua một quãng đời thật dài, bởi em đã trải qua gần hết những cảm xúc của một đời người, thật nhiều đau đớn và vật vã trong 4 năm ấy. Nhưng đó là sự lựa chọn của em và em thấy hạnh phúc với điều đó.

Hiền gặp H ở Vinh khi em mới tròn 21 tuổi, chưa một lần yêu. Qua người bạn thân, hai người quen nhau và có cảm tình ngay từ buổi gặp đầu tiên. Ngày đó, Hiền biết rõ về lai lịch không được đẹp đẽ lắm của H, từng đi tù 18 tháng vì bạn, và được giới giang hồ, "bộ đội" chợ Vinh gọi là H "bệu". Nhưng Hiền lại cảm H ở một con người khác, giang hồ, nghĩa hiệp và tốt bụng với mọi người. Tình yêu chớm nở trong tâm hồn cô sinh viên bé nhỏ, chưa từng vướng bụi đời. Yêu nhau hơn 1 năm, Hiền còn nhớ, cái ngày định mệnh đó, em linh tính có chuyện chẳng lành, vì hồi đó Hiền đang theo học Trường Trung cấp truyền hình ở Thanh Hóa, nên hai người không thường xuyên gặp nhau. Em tìm về Vinh và nhận được tin sét đánh, H đã bị bắt vì dính vào một vụ án mạng nghiêm trọng ở quán bar Thiên Khải, Hà Nội. Em chết điếng cả người. Trái tim bé bỏng của một cô bé 22 tuổi dường như không chịu được cú sốc nghiệt ngã đó. Hiền tìm mọi cách liên lạc để biết thông tin về H, vì nếu em không tin sự thực đó, và nếu có từ bỏ người đàn ông mà em yêu thương, thì em cũng muốn một lần được gặp lại, tận mắt chứng kiến và nghe H nói ra tất cả những điều đó.

Gần 1 năm, Hiền mới biết H đang bị tạm giam tại trại giam Hỏa Lò, Hà Nội. Em đau xót khi biết rằng H đang rơi vào những cơn hoảng loạn, tuyệt vọng. Tòa xử phúc thẩm, Hiền theo người nhà của H ra Hà Nội để gặp người yêu. Hơn 1 năm đằng đẵng, H lúc đó nghĩ rằng, chắc Hiền đã lấy chồng. Em bảo, hai người đã ôm nhau khóc nức nở giữa đám đông, và không nghĩ rằng duyên phận đã cho họ gặp lại nhau. Chỉ khoảnh khắc gặp gỡ ngắn ngủi ấy nhưng trong trái tim mềm yếu của người con gái đã run rẩy những yêu thương, đưa em đến một quyết định làm thay đổi cuộc đời mình, em không thể bỏ rơi người đàn ông mà em yêu thương trong lúc anh ấy đang tuyệt vọng. Em thấy mình cần phải ở bên cạnh H để cho H một chút niềm tin và hy vọng vào cuộc đời, để có thể một ngày nào đó, dù rất xa, H còn có cơ hội trở lại cuộc sống.

Em dẫn tôi vào căn nhà nhỏ, nơi người mẹ bất hạnh của em đã tảo tần sớm khuya nuôi hai chị em Hiền lớn lên. Bố bỏ mẹ con em đi làm ăn ở nước ngoài từ khi Hiền mới 10 tuổi, nghe đâu ông đã có gia đình riêng nên phó mặc hai chị em Hiền cho người mẹ tội nghiệp. Hiền bảo, em lớn lên trong sự thiếu vắng tình yêu thương của bố nên em rất coi trọng tình cảm, đời người, đối với em không có gì quý giá bằng tình yêu thương. Những uẩn ức từ cuộc sống riêng đã tạo nên ở em một tính cách mạnh mẽ, quyết liệt và nặng tình.

H được đưa về trại giam Tân Kỳ, Nghệ An, án chung thân. Đối với H cánh cửa cuộc đời dường như đã khép lại và có lẽ sẽ chẳng có cơ hội để mở ra nếu như H không may mắn gặp được tình yêu của Hiền. Tháng nào, Hiền cũng khăn gói, khi cùng gia đình H, khi với bạn bè lên thăm H. Những khoảng thời gian ngắn ngủi đó đã sưởi ấm lại tình yêu của em và em cảm nhận rõ tình cảm của mình vẫn vẹn nguyên như ngày nào, dù bây giờ người đàn ông em yêu đang đứng ở phía bên kia song sắt, với cái án chung thân không biết đường về. Nhưng em không quan tâm điều đó. Đối với em lúc này, hơn cả tình yêu là tình thương với một con người đang gặp hoạn nạn. Hơn ai hết, Hiền hiểu, nếu em bỏ rơi anh lúc này, H sẽ tuyệt vọng, đau khổ, sẽ không còn niềm tin để nương tựa, để yên tâm cải tạo. Lúc đó, Hiền chỉ nghĩ, một ý nghĩ thật thánh thiện của một tâm hồn biết hy sinh vì tình yêu, tình yêu của em sẽ là điểm tựa để H có cơ hội về với gia đình.

Những cuộc gặp gỡ như sợi dây dằng níu tình yêu của em. Càng ngày Hiền càng cảm nhận được tình yêu của mình đang lớn lên, và Hiền nghĩ rằng đời mình không thể rời xa người đàn ông này, dù anh có thế nào đi chăng nữa. Mặc dù hồi đó, H đã nhiều lần viết thư, những lá thư đã nhòe đi vì nước mắt khuyên Hiền đi lấy chồng, vì đời H đã đi vào ngõ cụt, không thể mang đến hạnh phúc cho Hiền. Nhưng những lá thư đó càng làm tình yêu trong em lớn lên. Hiền nhắc lại với tôi những câu chuyện cảm động trong chương trình Tình yêu của tôi trên ti vi, và nói: "Có những người họ bị tàn tật, đui què mẻ sứt, họ còn đến với nhau, tại sao em lại không?". Tôi hỏi: "Một người xinh xắn, có học hành tử tế như em, em có rất nhiều cơ hội để lựa chọn cho mình một cuộc sống tốt hơn, tại sao em lại gắn bó đời mình với một người mà tương lai không biết sẽ đi về đâu". Hiền bảo, nhiều lúc em cũng chạnh lòng vì khi nhìn về phía trước là một con đường mù mịt, và chạnh lòng hơn nữa khi bạn bè em, nhiều người đã có một cuộc sống êm đềm. Em thấy tuyệt vọng vì không biết đâu là bến đỗ, hay đơn độc khi phải đối diện với những định kiến khắc nghiệt của xã hội. Rồi ngay cả khi có những người đàn ông đến với em, bày tỏ tình yêu, em thấy lòng mình băng giá, và em hiểu rõ, tình yêu của em đã thuộc về nơi thật xa kia, phía sau nhà tù và những song sắt lạnh lẽo.

Và đám cưới không có chú rể

Mẹ Hiền ra sức ngăn cản cô con gái gàn bướng, bởi bà không muốn Hiền lặp lại số phận của mình, mòn mỏi nuôi con trong nỗi đợi chờ thấp thỏm để rồi tuyệt vọng, nhưng Hiền đã quá yêu, quá thương người đó. Em quyết định, một quyết định táo bạo làm thay đổi cả một đời con gái của em, có bầu với H. Chỉ có như vậy mới thuyết phục được mẹ em đồng ý, và cũng chỉ có điều đó mới mang đến cho H niềm tin và ý nghĩa về cuộc đời. Hiền bảo, em đã nghĩ hết mọi nhẽ rồi trước khi đi đến quyết định đó. Nên sau này, dù có chuyện gì xảy ra, có kinh thiên động địa đến mấy em cũng có thể vượt qua.

Chuyện có bầu của Hiền đã làm mẹ em khóc đến hết cả nước mắt. Người mẹ đau khổ không còn cách nào khác nuốt nước mắt vào trong và chấp nhận quyết định của cô con gái cứng đầu. Còn đối với gia đình H thì đó quả thật là một ân huệ của ông trời ban cho họ. Bởi con gái thời nay, mà không, thời nào cũng vậy, chẳng ai dại gì mà đâm đầu vào những đứa con tù tội như H. Còn H như được sống thêm một cuộc đời khi nhận được tin, người phụ nữ đã đem sự sống đến cho H có bầu. Chắc H có nằm mơ cũng không dám nghĩ đời mình lại có cái may mắn đó. Tình yêu của Hiền đã cứu rỗi tâm hồn đầy tội lỗi của H, giải thoát H khỏi những ám ảnh về cái chết và sự hoảng loạn tinh thần.

Một đám cưới đã được tổ chức vào đầu tháng 2 năm 2010. Vượt qua những lời đàm tiếu của hàng xóm, những dị nghị của người đời, em hạnh phúc bước lên xe hoa về nhà chồng, mang theo giọt máu của người đàn ông em yêu thương. Đám cưới không ồn ào, nhưng có đầy đủ thủ tục cần thiết để em bước chân về nhà chồng. Bà Thanh, mẹ H đang sống ở Vinh, không tin nổi vào cái phúc lớn của gia đình bà. Ngày 26 tháng 2 âm lịch, cả gia đình bà đã lên trại giam Tân Kỳ và xin phép được chụp ảnh cưới cho con trai mình.

Đứa con trai nằm trong bụng mẹ quẫy đạp mạnh làm Hiền phải dừng lại nựng con một lúc. Dường như nó cũng hiểu được nỗi lòng của người mẹ khi nó đã từng ngày từng tháng, không ngại nắng mưa theo mẹ vào tù thăm người bố tội lỗi. Hiền kể, tháng nào em cũng vào trại thăm H. Ngay cả khi em mang bầu, những ngày mưa phùn rét buốt, em dậy từ 5h sáng, mặc ấm và khoác thêm cả chiếc áo mưa cho đỡ gió rồi hai mẹ con lên đường. Con đường lên trại giam Tân Kỳ xa hun hút không một bóng người. Nhiều lúc em cảm thấy ớn lạnh nhưng nghĩ đến cảnh được gặp chồng, nghĩ đến niềm mong mỏi của H, Hiền lại thấy ấm lòng. Nhìn em thật mãn nguyện. Em bảo em đang rất hạnh phúc đón chờ giây phút làm mẹ. Thực ra em không chỉ mang nguồn sống và hạnh phúc đến cho H mà em mang hạnh phúc cho cả mình ấy chứ. Dù không ở gần nhau, nhưng lúc nào em cũng thấy tình yêu của mình hiện hữu trong cuộc sống hàng ngày, vì thế em không có cảm giác thiếu vắng tình cảm. Tôi hỏi, có thể em còn trẻ, em chưa hình dung được những khó khăn vất vả khi sinh con một mình và đứa con của em sau này sẽ phải mang tiếng có một người bố từng đi tù. Em có hình dung được những hệ lụy nghiệt ngã đó không. Em bảo, em đã nghĩ hết rồi, và em tin, H đang cải tạo tốt, mẹ con em sẽ chờ H trở về. Cuộc sống đã không cho mẹ con em được lựa chọn, nhưng cuộc sống chắc sẽ bao dung với họ khi em, đã chọn tình yêu để sống dù biết với tình yêu đó, em sẽ phải chấp nhận những hệ lụy nghiệt ngã.