Mình biết có lúc bạn cảm nhận được tình cảm của mình và lẩn tránh mình. Mình cũng sợ, sẽ bị tổn thương nên cũng dần xa lánh bạn. Lý tr...
Mình biết có lúc bạn cảm nhận được tình cảm của mình và lẩn tránh mình. Mình cũng sợ, sẽ bị tổn thương nên cũng dần xa lánh bạn. Lý trí bảo bạn không thể đến với mình, nhưng con tim mình phản bác lại, nó nói rằng biết đâu bạn sẽ cho mình cơ hội.
Mình sẽ sống tốt như ngày bạn chưa đặt chân vào trái tim mình, mình chỉ cho phép mình buồn mấy ngày thôi. Như vậy là đủ rồi. Đơn phương không phải là tội, chỉ tội người kia không biết được giá trị của mình thôi.
Mình không nghĩ rằng sẽ thích bạn, vì bạn chẳng có điểm nào gọi là tương đồng với mình cả. Tình yêu là một cái gì đó lạ lẫm, thiêng liêng, mà ngày trước mình thường nghĩ “con bé như mình mà yêu ai thì người đó có phước lắm”.
Mình đã tự đặt ra mục tiêu phấn đấu: phải ra trường thì mới tính đến chuyện yêu đương. Mấy đứa bạn cười, tụi nó bảo: “Yêu mà cũng có kế hoạch nữa hả mày. Chuyện gì tới là tới à, không nói trước được đâu”. Lúc đó, bạn biết không, mình đã tự tin khẳng định: “Để rồi coi”.
Vậy đó, vậy mà mình lại thích bạn khi thời hạn mà mình đưa ra vẫn chưa kết thúc. Mà không, đó chưa thể gọi là tình yêu, chỉ vượt qua giới hạn tình bạn một chút thôi. Điều mà mình tự nói với bản thân, tự an ủi vì “vi phạm lời thề”.
Mình biết tình cảm của mình sẽ mãi chỉ dừng lại tại đó thôi vì mình không thể có cơ hội tiến xa hơn được nữa. Như bạn đã nói “Chúng ta sẽ mãi là bạn. Bạn là người bạn tốt của mình”. Ừm, là “bạn”, chỉ là người bạn bình thường không hơn không kém phải không?
Mình đã phân vân rất nhiều khi nói với bạn rằng mình thích bạn, vì mình đã biết trước câu trả lời mà bạn sẽ dành cho mình. Nhưng một con bé ngoan cố như mình lại muốn đau một lần rồi thôi, muốn có động lực để không còn phải day dứt, dằn vặt khi nghĩ đến bạn nữa.
7 tháng có là gì đâu so với thời gian 2 năm mà bạn luôn hướng về người con gái ấy. Tình cảm của mình có là gì đâu so với mối tình đầu của bạn. Mình có là gì đâu, mình chỉ là một người bạn trong hằng hà sa số những người xung quanh bạn…
Vâng, mình biết chứ! Mình biết có thời gian bạn cảm nhận được tình cảm của mình và bạn đã lẩn tránh mình. Mình cũng sợ sẽ bị tổn thương nên cũng dần xa lánh bạn. Lý trí mình bảo bạn không thể đến với mình, nhưng con tim mình phản bác lại, nó nói rằng biết đâu bạn sẽ cho mình cơ hội. Khi lý trí và con tim không đi chung một đường sẽ đem lại sự đau khổ cho người sở hữu nó, mà mình biết là bạn cũng đã trải qua cảm giác khó chịu đó.
Chẳng biết mình có ngu ngốc quá không khi mình thổ lộ tình cảm với bạn. Mình muốn có động lực để chấm dứt hay mình chờ đợi bạn nói rằng bạn cũng “có cảm giác” với mình? Bạn có biết những lời nói của bạn giống như từng nhát dao cứa vào trái tim mình không. Mình phát hiện tình cảm của mình giành cho bạn sâu đậm hơn những gì mình nghĩ. Bạn bảo mình cứ nói chuyện bình thường với bạn và đừng e dè gì hết. Không biết mình có đủ khả năng để làm vậy không?
Sao mình lại trở nên nhỏ bé, yếu đuối như vậy. Mình không muốn khiến bạn áy náy nên lúc nào cũng phải tươi cười, vui vẻ. Từ ngày hôm đó tới giờ mình luôn kiếm việc để làm, để không có thời gian trống mà nhớ đến bạn, mà tự than thở cho bản thân.
Còn bạn, mình nghĩ bạn nên tự cho mình cơ hội. Hãy quên đi quá khứ, làm lại từ đầu. Ai cũng có quyền được hạnh phúc, như lời mình nói với bạn đó, nhớ không? Mong bạn sẽ tìm được hạnh phúc mà bạn hằng mong.