T...
Trái tim yêu thương của anh đã in lên bóng hình em... | - Đêm tĩnh mịch, cái rơi đều của những giọt mưa trái mùa như nặng hơn, cái gió se lạnh của buổi đêm luồn qua khung cửa sổ mát rượi. Em cũng như làn gió ấy khẽ lướt qua khiến lòng anh se lạnh... | ||
Căn phòng của khu kí túc này bây giờ chỉ còn mình anh thức ngồi lắng nghe cái xôn xao của lòng mình. Bước nhẹ ra lan can vắng rồi trở vào căn phòng tĩnh lặng, ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ xinh… buồn và cô đơn, những kỷ niệm mang tên ngày xưa và em lại tràn về. Buồn quá, nhớ quá không thể nào vùi đầu vào đống sách vở kia nữa rồi, hình bóng em cứ mãi đâu đó trong anh... Bé à! Giờ đây anh muốn nói với em tất cả những gì mà bấy lâu nay anh luôn giữ kín trong lòng. Đã từ lâu, cũng chẳng biết đó là bao giờ nữa, trái tim anh không còn bình thường như ngày xưa nữa. Nó cứ sao ấy, đập loạn nhịp mỗi khi bên em và rồi anh biết một nửa trái tim yêu thương của anh đã in lên bóng hình em... Anh đã thích em rồi... Ngày ấy em đã đến cho anh niềm vui, mỗi sáng thức dậy cuộc sống như tươi đẹp hơn, trong lành hơn, có cái gì đó khiến anh cố gắng rất nhiều... và khi xa em anh mới nhận ra rằng em đã vô tình mang theo trái tim anh để lại nỗi nhớ, bâng khuâng, suy nghĩ trong anh. Làm sao quay lại như ngày xưa ấy nhỉ? Em thật hồn nhiên vô tư, mỗi khi tan học lại có em bên anh, dạo qua con phố quen thuộc mà vẫn cứ muốn vòng xe lăn mãi... Bé biết không, mỗi lần thấy em là anh muốn được nhảy lên, muốn hét lên để cho cái mong nhớ em không còn nữa, nhưng anh vẫn chỉ là mơ ước vậy thôi...! Anh vẫn cố làm ra vẻ tự nhiên, bình thản như một người bạn thân, một người anh bên cạnh em vậy đó. Anh ước gì mình đã làm được điều đó, hơn một người bạn, nhưng chưa đủ để phải nhận làm anh trai của em! Em càng xinh hơn, hồn nhiên hơn... làm cho anh càng nhớ em nhiều Mỗi lần tan ca, anh không muốn em đợi anh... Không, anh rất rất muốn ấy chứ. Anh đã luôn mong mình được nghỉ sớm một chút để em không phải đợi lâu, phải đứng một mình bên hiên đường nhìn về phía xa xăm chờ anh... Thương em nhiều lắm em biết không. Mỗi lần tới chỗ hẹn, đầu tiên anh muốn nhìn vào đôi mắt em, sáng rực, dịu êm, man mác chút lưỡng lự như muốn được an ủi, chở che... và bé có biết những đêm không gặp em trên lối về lòng anh thấy trống vắng lắm, buồn và nghĩ vu vơ nữa... Nhớ quá, nhớ cả chiếc xe đạp yêu thương anh thường chở em về nữa. Đi vòng vòng qua những con phố thân quen rồi về bên ngõ nhà em, nhớ không em vì con đường nhỏ quá mà một lần nọ anh chở em đi thẳng xuống mép bãi cỏ suýt té... Và nhớ mãi những lần em không cho anh đi bộ về xóm trọ, dẫu gần đấy... em lại quay xe chở anh về, anh đi bộ... em đạp xe đi bên anh rồi em năn nỉ anh… Buồn cười thật... rồi em chở anh dạo lại con phố kia một lần nữa trước khi chia tay nhau. Thật trẻ con phải không em... Bé à! Cho anh nói rằng "Anh thích em" nhé, cứ để như vậy con tim anh vỡ tung mất. Biết không em, mỗi câu nói ấy mà anh đã suy nghĩ lắm lắm đấy. Làm sao để em hiểu anh, để anh được sở hữu nụ cười ấy của em, để không phải giật mình khi bắt gặp ánh mắt ấy, để cái nhìn em không còn len lén như ngày xưa nữa... Có phải anh tệ lắm không? 3 tháng trời đưa em về mỗi đêm, chưa lúc nào lắng nghe em tâm sự, cũng không an ủi được em câu nào những lúc buồn, chưa một lần nắm lấy tay em để mang lại sự ấm áp, bình yên cho em... Bé ơi, bây giờ anh không phải là một siêu nhân để có thể quay lại quá khứ làm những điều mình đã lỡ, cũng không phải là một nhà tiên tri biết trước tương lai để uốn mình theo... anh chỉ là hiện tại biết sống biết quan tâm, và biết yêu thương. Thời gian cứ mãi trôi đi, em lại càng ở xa anh. Mọi thứ vẫn thế, chỉ có em là thay đổi, em càng xinh hơn, hồn nhiên hơn... làm cho anh càng nhớ em nhiều. Để rồi cứ mỗi đêm về, chỉ có mình anh bên lan can vắng, ngồi đón cái gió se lạnh của buổi đêm, nhìn ra xa xăm, nhìn về một vì sao sáng nhất - sáng mãi trong tâm hồn anh là em đó! Cô bé ơi, giờ tan học về em có buồn không? Có còn nhớ những kỉ niệm ngày xưa không? Hãy mãi là cô bé vui tươi, rộn ràng như ngày nào nhé và hãy cho anh con đường ấy... Hãy mãi là cô bé vui tươi, rộn ràng như ngày nào nhé... Anh đã quen đôi mắt ấy, muốn nhìn làn tóc trước cứ vô tổ chức khi gặp gió, muốn trộm nhìn lúc em cười. Anh đã quen con đường vào xóm trọ, quen cả mấy chậu hoa giấy trước cửa nhà em và anh đã quen như ngày xưa ấy... Anh quen được thích em. Đừng giận hờn gì anh em nhé! Anh nói ra cho lòng anh thanh thản, nói ra cho nỗi nhớ vơi đi, nói ra cho em hiểu được anh và nói ra để ngày mai chúng mình sẽ khác. Anh thích em! Bé à... Chúc em mọi ngày đều vui và hạnh phúc nhé. Hãy cố lên, mọi thành công đang chờ em đấy. Lúc em cười lòng anh thầm hạnh phúc Anh đã viết lá thư này cách đây hơn 2 năm rồi em à, và đọc nó cũng cả trăm lần mỗi khi buồn và nhớ em… Nay em đã là cô bé sinh viên đại học rồi, những lá thư còn dang dở em viết cho anh có khi nào em sẽ viết tiếp không?! |