Gửi bài viết này cho bạn bè Những bài ...
| |||
Những bài học đạo đức mà tôi đã học trước đây sao xa xôi quá... | - Tối qua, đang đậu xe trên vỉa hè, chờ đứa bạn ghé vào cửa hàng mua ít đồ, tôi thấy một phụ nữ chở một chậu sành to, cái chậu nghiêng hẳn một bên. | ||
Người phụ nữ từ từ giảm ga, một tay cầm lái, một tay vịn chậu sành, tấp xe vào lề. Cô đang loay hoay tìm cách bước xuống xe để đỡ lại cái chậu thì “xoảng”, cả cái chậu sành vỡ tan trước sự tiếc nuối của người phụ nữ. Nét mặt u buồn của người phụ nữ làm tôi thấy xấu hổ, nghèn nghẹn nơi cổ họng. Giá như tôi không vô tâm, vô tình. Giá như lúc đó tôi xuống xe phụ người phụ nữ ấy một tay thì có lẽ cái chậu đẹp ấy sẽ không bể... Chợt nhớ cách đây không lâu, trong chuyến xe từ Đà Lạt về, tôi ngồi cạnh một cô bé tuổi chừng mười tám đôi mươi. Cô bé đã nói với bác tài: “Lát chú cho con xuống Đồng Nai nha”. Cô bé bị say xe, gục lên gục xuống rồi thiếp đi. Xe cứ bon bon, tôi thích thú ngắm hai bên đường cây cối xum xuê. Xe chạy tới khu vực Đồng Nai, quay sang cô bé, tôi vẫn thấy cô ngủ say sưa. Tôi định đánh thức cô bé dậy nhưng không biết vì sao đã không làm thế. Tôi dửng dưng: “Chuyện của ta, mình quan tâm làm gì. Đánh thức người ta dậy lỡ không phải thì phiền lắm”. Tôi không hiểu vì sao tôi lại vô tình, dửng dưng như vậy. Trên đường từ Đồng Nai về Sài Gòn, lòng tôi cứ suy nghĩ mãi không biết cô bé này xuống đâu. Cô đã nói với bác tài là xuống Đồng Nai nhưng sao bác tài lại không nhắc cô bé? Hay do tôi nghe nhầm. Cuối cùng khi xe đến Sài Gòn thì cô bé tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn hai bên đường có vẻ lo lắng. “Chị ơi, đã tới Đồng Nai chưa ạ?”. Tôi bàng hoàng: “Đã qua khá xa rồi em”. Cô bé kêu bác tài dừng xe, giọng lo lắng pha lẫn trách móc: “Cháu có dặn chú cho cháu xuống Đồng Nai mà”. Bác tài chỉ cười giả lả: “Chú quên mất”. Cô bé băng sang bên kia đường, đón xe trở lại Đồng Nai. Lúc đó, trong lòng tôi cảm thấy áy náy làm sao... Tôi không hiểu vì sao tôi lại vô tình, dửng dưng như vậy. Chẳng lẽ tôi đã sống chỉ vì bản thân mình, sống theo kiểu luôn cảnh giác với mọi thứ, mọi người, đến nỗi vô tình đến vậy? Ngay khi kể lại câu chuyện này, tôi cảm thấy những lời hay ý đẹp, những bài học đạo đức mà tôi đã học trước đây sao xa xôi quá...
|